ĐỨC GIÊ-SU GẶP MẸ MÌNH
Đức Maria ở đó ngay từ đầu.
Mẹ là trung tâm của cuộc truyền tin ; mẹ dâng con mình
trong đền thờ, và nuôi dạy ngài ; mẹ ở đó tại tiệc
cưới Cana. Và rồi mẹ rơi xuống nền như cộng đoàn
mới của các tông đồ vửa được khai sinh. Đức Giê-su
nói, “Đây là Mẹ và anh em ta ! Bất cứ ai thực thi ý
muốn Chúa Cha là anh chị em và mẹ ta” (Mc 3, 34 – 35).
Mẹ vô hình giữa đám đông.
Các người mẹ, và thực tế, các
người cha yêu thương con cái bằng cách cho chúng không
gian và tạo cho chúng đường đi. Các bậc cha mẹ khuyến
khích con cái làm bạn ở trường, trở nên cuồng si bạn
trai hay bạn gái, sống cuộc sống riêng của chúng. Một
ngày nào đó những đứa con này sẽ rời khỏi tổ ấm
và tạo dựng ngôi nhà của chúng với người khác người
đã trở thành trung tâm của cuộc đời của chúng. Nhưng
các bậc cha mẹ vẫn ở lại đó với nhng74 điều đổ
vỡ. Mẹ tôi nói mẹ nghĩ rằng vai trò của bà như người
mẹ sẽ kết thúc khi đứa con nhỏ nhất của bà rời
khỏi gia đình, nhưng bà đã khám phá ra rằng điều đó
không bao giờ ngưng lại khi làm mẹ. Khi tôi trở thành Bề
trên tổng quyền Dòng Đa Minh, mỗi lần đổi máy bay ở
phi trường Heathrow, nhà mẹ tôi ở gần đó trở thành
nơi dừng chân nơi tôi có thể vượt khỏi sự mệt mỏi
sau chuyến hành trình dài. Tôi luôn cần sự chăm sóc của
mẹ hơn bao giờ hết !
Không có giao kèo nào sâu sắc cho
bằng giao kèo mà người mẹ gắn bó với đứa con của
mình. Lời của người Do Thái nói về lòng nhân từ được
xuất phát từ từ có nghĩa là dạ con. Những người mẹ
ràng buộc với con mình bằng sợi giây rốn của lòng cảm
thông. Nhà thơ Robert Burns viết
Những người cha cũng cảm thấy
sự ràng buộc sâu sắc theo cách của họ. Vua David tan nát
cõi lòng vì cái chết của người con, kẻ đã nổi loạn
chống lại ông : “Ôi Absalom, con ơi, con hỡi, con trai ta
Absalom ! Ước gì ta được chết thay cho con, Ối Absalom,
con trai ta, hỡi con ơi !” (2 Sm 18, 33).
nghĩ về lòng đồng cảm với nó
ta nhìn vào cha mẹ của ta, khi chúng ta ghi nhận lần đầu
tiên rằng họ là những bán-nhân-thần nhưng là những
con người yếu đuối và phải chết, chỉ giống như
chính chúng ta. Seamus Heaney nhớ lại đã thấy cha ông
trong tất cả mọi sự yếu đuối dễ tổn thương sau tai
nạn :
Tôi nhìn ông diện đối diện, ông
đến với tôi
với những dấu chân ẩm ướt
ngoài dòng sông,
và chẳng còn gì giữa chúng tôi ở
đó
phải chẳng chỉ còn hạnh phúc
mãi sau này
Lòng vị tha tuyệt đối của Đức
Maria và Giê-su đã làm cho mỗi người trong họ nhận thức
sâu sắc nỗi đau của từng người. Phải chăng điều đó
làm cho vết thương trở nên kinh khủng hơn, hay nó được
xóa bỏ bởi vì nó được chia sẻ ?
Cái chết của một đứa con trước
cha mẹ là sự thái quá. Nó đi ngược lại trật tự tự
nhiên của vạn vật. Chính người con này phải chăm sóc
cho cha mẹ và chôn cất họ. Đây là điều mà Đức
Gioan-Phaolo II gọi “'giao ước' giữa các thế hệ”
(Evangelium Vitae
94). Đây là nỗi đau khổ kinh hãi của các bậc cha mẹ
những người mất đi con cái của họ vì chiến tranh, vì
bệnh hoạn. Bà Margaret Smith, ở miền Bắc nước Anh, mất
năm trong số sáu người con của bà trong Thế Chiến I. Bà
thường nói, “Đừng có con trai. Chúng chỉ lớn lên làm
bia đỡ đạn.” nghĩ đến nhựng người mẹ mà con cái
của họ mất đi trong những năm dưới thời độc tài ở
Achentina, Las Madres de Plaza de Mayo – Những người mẹ ở
quảng trường tháng Năm, những người không còn ngay cả
thân xác con mình để chôn cất. Như bóng ma của vị
thuyền trưởng nói trong bộ phim Gravity
– Trọng lượng, “Con
bạn chết đi. Đừng làm cho mọi sự trở nên khó khăn
hơn.”
tất cả mọi đau khổ gây tai
tiếng được Thiên Chúa mang lấy khi Đức Giê-su và mẹ
ngài gặp nhau trên đường thập giá. “Như người được
mẹ mình dỗ giành, / Ta sẽ dỗ dành người ; / Người sẽ
được an ủi ở Giê-ru-sa-lem” (Is 66, 13). Giê-su là những
người con mất đi từ rất sớm, và Maria là mỗi bậc
cha mẹ đau xót vì con cái của mình.